Trong cuộc đời mỗi người, chúng ta thường tự hỏi: “Bao giờ mới là đủ?” Khi còn trẻ, tôi cũng như nhiều người khác, luôn nghĩ rằng chỉ cần có thêm một chút nữa – thêm tiền, thêm thành công, thêm sự công nhận – tôi sẽ cảm thấy đủ đầy và hạnh phúc.
Nhưng càng theo đuổi, tôi càng nhận ra rằng mỗi khi đạt được mục tiêu này, lại có mục tiêu khác xuất hiện, và lòng mình chưa bao giờ thực sự thỏa mãn.
Có những lúc tôi mải mê chạy đua theo công việc, tích lũy nhiều thứ hơn để cảm thấy an toàn, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng không điểm dừng. Lúc đó, tôi không biết rằng sự đủ đầy không đến từ việc sở hữu nhiều hơn, mà đến từ cách nhìn nhận và trân trọng những gì mình đang có.
Một lần, trong lúc trò chuyện với một người bạn, cô ấy hỏi tôi: “Biết khi nào là đủ chưa?” Câu hỏi đơn giản nhưng khiến tôi dừng lại suy nghĩ. Tôi chợt nhận ra rằng, không phải vì cuộc sống của tôi thiếu thốn mà tôi không cảm thấy đủ, mà vì tôi chưa bao giờ dừng lại để nhìn rõ lòng mình, để biết ơn những điều đã có.
Khi tìm đến với Phật pháp, tôi học được rằng khổ đau của con người xuất phát từ lòng tham – tham muốn có nhiều hơn, tốt hơn, cao hơn. Đức Phật dạy rằng sự an lạc chỉ có thể đến khi ta biết buông bỏ, biết sống với những gì hiện hữu. Đủ không phải là một con số cụ thể, mà là trạng thái tâm hồn an nhiên, biết bằng lòng với thực tại.
Tôi bắt đầu thực hành chánh niệm, học cách nhận diện và trân trọng những điều nhỏ nhặt xung quanh mình. Những giây phút bình yên bên gia đình, những nụ cười của bạn bè, hay thậm chí chỉ là một buổi sáng yên tĩnh với ly trà ấm, tất cả đều là những điều quý giá. Tôi nhận ra rằng đủ không phải là khi tôi có thêm, mà là khi tôi ngừng so sánh, ngừng chạy theo những ảo vọng xa vời.
Biết khi nào là đủ chính là biết cách quay về với chính mình, lắng nghe tâm hồn và tìm thấy niềm vui trong những điều giản đơn. Không phải vì ta từ bỏ sự cố gắng, mà vì ta biết trân trọng từng bước đi trên hành trình, không còn bị cuốn theo sự tham vọng không ngừng.
Đủ là khi lòng mình thấy nhẹ nhàng, không còn ganh đua, không còn phải cố gắng chứng minh điều gì. Đủ là khi ta biết yêu thương và chăm sóc cho bản thân, cho những người xung quanh mà không cần đòi hỏi gì thêm. Khi tâm đã an, cuộc sống tự nhiên trở nên đủ đầy.
Trong cuộc sống, ai cũng sẽ có lúc đối diện với câu hỏi này: “Khi nào là đủ?” Câu trả lời không nằm ở bên ngoài, mà chính là trong cách ta sống, cách ta nhìn nhận và trân quý những khoảnh khắc hiện tại. Và khi ta thực sự hiểu rằng đủ là một trạng thái của tâm, không phải của vật chất, ta sẽ tìm thấy sự an lạc và hạnh phúc mà mình đã tìm kiếm bấy lâu.
Ngọc Ánh