Đời người rốt cuộc rồi cũng như một cơn gió thoảng, khởi lên rồi tan biến, đến rồi đi, từ cát bụi sinh ra rồi lại hoà mình vào cát bụi.


Ngày hôm qua chỉ là một bóng ảnh, sau một thời gian cũng sẽ dần mờ nhạt. 

Thời gian lại giống như một người khách qua đường, ghi nhớ rồi lãng quên. 

Cuộc sống cũng giống như một cái phễu, có được rồi lại mất.

Trên đời vốn không có chuyện bất bình, mà chỉ có cái tâm bất bình.

Không trách móc, oán hận, hãy thản nhiên với hết thảy và xem mọi chuyện như khói mây. 

Rồi bạn sẽ nhận ra, đời người rốt cuộc rồi cũng như một cơn gió thoảng, khởi lên rồi tan biến, đến rồi đi, từ cát bụi sinh ra rồi lại hoà mình vào cát bụi.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn